phú
thể văn cổ, thường có vần điệu, câu thường kéo dài và chia làm hai vế đối nhau, để tả phong cảnh, kể sự việc, bàn chuyện đời.
(tạo hoá) cho sẵn có một tính chất, một khả năng đặc biệt nào đó: sắc đẹp trời phú
(cũ, hiếm) giàu: "Xưa nay tạo hoá xoay vần, Hết bần lại phú, chẳng cần gì đâu." (ca dao)