phong nguyệt
(cũ, văn chương) gió và trăng (nói khái quát); dùng để nói thú vui du ngoạn đây đó hoặc chuyện yêu đương của trai gái: "Sánh vai về chốn thư hiên, Ngâm lời phong nguyệt, nặng nguyền non sông." (TKiều)