trạng
(Từ cũ) trạng nguyên (gọi tắt): "Cùng nhau một bọn đi thi, Người thì đỗ trạng kẻ thì về không." (Cdao)
(Khẩu ngữ) nhân vật có tài đặc biệt trong truyện kể dân gian; cũng dùng để chỉ người có tài đặc biệt về mặt nào đó (thường hàm ý vui đùa): trạng thơ * phán như trạng